Tin hoạt động

ĐÔNG ẤM ÁP – TẾT YÊU THƯƠNG: NHỮNG “LẦN ĐẦU” Ý NGHĨA

04/04/2017
       

Chắc hẳn các bạn không hiểu sao lại là “Những lần đầu ý nghĩa” đúng không? Vậy thì hãy theo chân chúng tôi nào!
Chương trình “Đông Ấm Áp – Tết Yêu Thương” (hay còn gọi với cái tên quen thuộc là “Đông Ấm”) là chương trình chúng tôi – Đội Tình nguyện CAM - Khoa Tiếng Anh - Trường Đại học Thương Mại đã ấp ủ muốn thực hiện từ lâu. Và vào một ngày tháng 11/2016, chúng tôi quyết định thực hiện chương trình với đầy sự hào hứng cũng như hy vọng đây sẽ là một chương trình thành công và mang được nhiều niềm vui cũng như sẻ chia, vơi bớt đi cái giá lạnh của mùa đông tại nơi chúng tôi đặt chân đến.
Chỉ vẻn vẹn trong 2 tháng, chúng tôi phải lên tất cả mọi công đoạn cho chương trình: từ việc tìm địa điểm, liên hệ rồi đi tiền trạm, lên kế hoạch … Chúng tôi ai cũng đều lo lắng: “Không biết có vội quá không?”, “Liệu chuẩn bị gấp vậycó được kĩ càng hay không?” … Trong khi đó, thời gian thảo luận, ôn thi cuối kì cận kề nên lo lắng lại càng lo lắng hơn. Nhưng điều đó không làm chúng tôi nản lòng mà càng thêm ý chí quyết tâm thực hiện chương trình.Tất cả các phần công việc, chúng tôi đều gấp rút thực hiện.Ai nấy đều bận rộn nhưng đồng lòng vì một mục đích chung: “Giúp họ có cuộc sống bớt khó khăn hơn, giúp họ trải qua được mùa đông giá rét này” nên dù có mệt mỏi đến mấy, chúng tôi vẫn thực hiện với tinh thần cao nhất: sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự đam mê về tình nguyện.
Và rồi, 14/01/2017 – ngày chúng tôi lên đường thực hiện chương trình…
Nơi chúng tôi đặt chân là thôn Đồng Bứa, xã Bình Long, huyện Võ Nhai, tỉnh Thái Nguyên– một thôn nghèo nhận được ít sự giúp đỡ. Đời sống kinh tế còn gặp nhiều khó khăn. Đêm trước hôm đi, chúng tôi ai cũng đều không ngủ được vì sự háo hức trước chuyến đi, mong muốn sẽ đem lại cho người dân ở đâynhững điều ý nghĩa nhất.
7h00 sáng, chuyến xe mang màu áo xanh tuổi trẻ lăn bánh, rời Đại học Thương Mại tới Thái Nguyên. Cung đường khá dài và khó di chuyển nhưng tinh thần tuổi trẻ đâu có ngại khó ngại khổ, ngồi xe chạy hàng trăm cây số vẫn luôn cùng nhau hát vang những bài ca tình nguyện. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nơi.
Chúng tôi dừng chân tại Ủy ban Nhân dân xã Bình Long để nghỉ ngơi và chuẩn bị tiếp tục di chuyển vào thôn. Chúng tôi phải di chuyển bằng xe công nông mới có thể vào thôn bởi địa hình đồi núi, giao thông đi lại rất khó khăn. Lần đầu, đi bằng công nông nên ai nấy đều háo hức.Trong suốt quá trình di chuyển, những tiếng “ồ, à” không ngớt bởi thiên nhiên cũng như khung cảnh nơi đây quá đỗi hùng vĩ, ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Cảnh đồi núi chập chùng liên tiếp, những con suối trong vắt chảy róc rách, những chú dê đang ăn cỏ, những người dân lao động hăng say… Tất cả đã khiến chúng tôi quên đi những khó khăn, mệt mỏi.
Đến nơi, chúng tôi nhận được sự chào đón rất nồng hậu và nhiệt tình từ người dân và các em nhỏ.Sau khi dọn dẹp, sắp xếp hành lí, ăn trưa, chúng tôi nhanh chóng bắt tay vào những công việc chuẩn bị cho buổi tối hôm đó.
14h00, chúng tôi phân chia thành các nhóm nhỏ chuẩn bị cho buổi tối: trang trí, gói bánh chưng, duyệt các tiết mục văn nghệ, chơi các trò chơi với các em... Mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo và sẵn sàng cho một buổi tối nhiều niềm vui, ngập tràn tiếng cười.
19h00, chương trình giao lưu bắt đầu.Người dân đã tới kín hội trường, không khí lúc này sôi động hẳn. Đêm đó, dường như chúng tôi là những người con nơi đây, hòa mình vào nơi đây, cùng người dân hát hò, nhảy, múa, cùng các em nhỏ chơi trò chơi và cùng nắm tay nhau chạy quanh đống lửa trại. Những cái nắm tay ấm áp, đầy tình thương trao gửi đến nhau.
Khép lại buổi tối giao lưu nhiều niềm vui nhưng sao trong lòng mỗi chúng tôi vẫn canh cánh về hoàn cảnh khó khăn nơi đây.Và rồi sáng hôm sau, chúng tôi gửi tặng những suất quà tới những hộ gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn và các em có thành tích, nỗ lực vươn lên trong học tập. Giá trị các suất quà không quá lớn nhưng chắc chắn phần nào sẽ giúp cuộc sống người dân vơi bớt khó khăn, vất vả;động viên, khích lệ các em cố gắng hơn nữa trong học tập.
Vậy là chuyến đi đã đến hồi kết. Trước khi trở về Hà Nội, quay trở lại với việc học tập dưới mái trường Đại Học Thương Mại, chúng tôi không quên lưu lại những khoảnh khắc cũng như những kỉ niệm thật đẹp nơi đây. Chúng tôi sẽ mãi lưu giữ thời gian đẹp nhất này trong tim và sẽ khắc ghi sâu trong lòng về mảnh đất Đồng Bứayêu dấu.
Trên con đường trở về, những giọt nước mắt lăn tròn trên má, chúng tôi còn muốn cống hiến và giúp đỡ nhiều hơn con người nơi đây, chúng tôi không nỡ rời xa những con người đã trở thành người thân từ bao giờ không biết. Đồng Bứa đã đem lại cho chúng tôi quá nhiều cái LẦN ĐẦU: lần đầu đến với Thái Nguyên, lần đầu đi xecông nông, lần đầu được ngắm khung cảnh thiên nhiên đồi núi hung vĩ, lần đầu bắc bếp nấu những chiếc bánh chưng tự tay mình gói...
47 suất quà trị giá 8.650.000 đồng – thành quả của chúng tôi gây quỹ và kêu gọi có được trong suốt 2 tháng. Hai ngày qua, đối với chúng tôi, đó là khoảng thời gian mà đời sinh viên mấy ai có được, mấy ai từng một lần trải qua…
Tuổi trẻ, sống để cống hiến hết mình:
“Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên”
                                          Đội tình nguyên CAM – khoa Tiếng Anh